Thân làm con gái, tôi thấy có lỗi với mẹ lắm. Tôi thật lòng không muốn như thế này, mới lấy chồng đã không thể gần bố mẹ.

Ngày biết tin mình lấy chồng, tôi vừa buồn vừa vui. Vui vì được sống bên người đàn ông mình yêu thương, nhưng tôi rất buồn vì phải xa bố mẹ.

Con gái lấy chồng mà sao lại buồn đến thế. Những ngày gần cưới, tôi cứ nằm, ăn là lại muốn khóc, bố mẹ cứ nói tới chuyện đó là tôi rơm rớm nước mắt. Vì tôi nghĩ, sau này, khi sống cùng nhà chồng, những người ở mâm cơm phải là nhà chồng chứ không phải là bố mẹ tôi nữa.

{keywords}
Ảnh minh họa

Ngày cưới cuối cùng cũng đã đến. Tôi cứ buồn bã suốt, mẹ bảo tôi phải vui lên vì con gái đi lấy chồng ai lại như thế người ta lại hiểu lầm là ép hôn. Thôi thì cũng đành vui chứ biết làm sao, xa bố mẹ chỉ là chuyện ngày một, ngày hai. Biết thế mà tôi vẫn khó lòng chấp nhận.

Tôi về nhà chồng, sống chung với bố mẹ anh. Đêm tân hôn, nói thì buồn cười chứ đúng là tôi đã khóc hết nước mắt vì nhớ mẹ.

Nghĩ tới cảnh xa mẹ, không được về nhà mẹ thường xuyên nữa mà tôi xót hết ruột. Sống với gia đình chồng tôi phải chịu đựng đủ thứ vì mẹ chồng rất khắt khe. Ăn uống cũng phải nhẹ nhàng, không dám húp to, ngồi thì không được duỗi chân thoải mái.

Khi ăn cũng chẳng nói chuyện nhiều được vì bố chồng tôi hay bảo, bữa ăn thì nói ít, nói nhiều không tốt cho dạ dày.

Tôi nghĩ mà chán quá. Ở nhà thì cứ đến bữa là cả nhà cười nói hớn hở. Có hôm không rửa bát được thì nhờ mẹ, nhưng bây giờ, không thể có chuyện vứt bát ở đấy mà lên giường dù có mệt.

Thời gian đầu khó khăn lắm, nhưng sau đó dần dần tôi cũng quen. May mà còn có chồng là người tôi yêu thương bên cạnh.

Khi tôi sinh con, nhà chồng cũng quan tâm, không đến nỗi nào. Nói chung là cháu nội của họ thì họ phải chăm sóc thôi. Nhưng thời gian cứ thế trôi đi, cho tới khi con tôi được 1 tuổi thì chồng tôi bắt đầu đèo xìu về chuyện tôi cho tiền bố mẹ đẻ.

Không biết vì sao chuyện lại đến tai anh. Anh có nói là tôi cho bố mẹ bao nhiêu, cả số tiền mừng là bao nhiêu nữa.

Chắc là có ai đó nói với anh hoặc là anh đã để ý tôi. Anh nói tôi là không có phép tắc, muốn mang tiền cho bố mẹ thì phải hỏi anh, sao lại lén lút cho như vậy. Nhưng mà, làm sao tôi dám công khai chuyện này.

Thi thoảng có thì cho bố mẹ vài đồng tiêu vặt, chứ như anh nói thì bảo tôi cho mẹ quá nhiều. Tôi cũng chỉ cho mẹ được 1 lần tiền mừng cưới thì không tính, vì bố mẹ cũng lo cho tôi. Còn tiền mấy hôm rồi tôi cho mẹ là để tiêu vặt. Ai ngờ anh cũng biết.

{keywords}
Ảnh minh họa

Từ ngày lấy chồng, đây mới là lần thứ nhất tôi cho tiền mẹ sau khi đã có bầu sinh con. Chứ tôi chưa từng giấu giếm chồng mang tiền về nhà mình. Thế mà anh vu cho tôi là lấy của nhà chồng mang về nhà mình, tôi cảm thấy tự ái, khó chịu vô cùng.

Tại sao lại có người đàn ông như thế. Mới làm vợ chồng được một thời gian mà anh đã ki ke chuyện này. Đó cũng là tiền do tôi kiếm được, có sao đâu, sao anh phải tính toán như thế. Đã bao giờ anh chủ động biếu tiền bố mẹ để bố mẹ tiêu pha hay biếu quà cáp đâu. Phận làm con rể như anh lại còn này nọ vài đồng bạc.

Nghe anh nói, tôi bực lắm, bực bao nhiêu thì thương bố mẹ bấy nhiêu. Con gái lớn bằng này, đi học, có công ăn việc làm cũng là do mẹ nuôi nấng thành người. Bao năm đi học dựa vào tiền của bố mẹ, đến khi mới đi làm thì lấy chồng.

Rồi thì phục vụ nhà chồng, không biết bố mẹ khỏe không, ốm đau thế nào, ai chăm sóc. Người ta bảo ‘con gái là con người ta’ không sai chút nào. Làm thân con gái, đẻ con gái sau này cũng mất con.

Điều bố mẹ mong mỏi nhất là con mình được sống vui vẻ, hạnh phúc bên chồng con, thế mà tôi lại thế này. Thật tình tôi thất vọng vô cùng, không biết nói thế nào với chồng. Giờ tôi chỉ biết thương bố mẹ, sống trong gia đình này, tôi thấy cô đơn và lạc lõng vô cùng. Nghĩ lại thời độc thân thật hạnh phúc biết bao!

(Theo Khám phá)