- Bây giờ, những chuyến du lịch sinh thái, văn hóa dân tộc đang ngày càng thu hút du khách trong và ngoài nước. Song do nhiều yếu tố chủ quan và khách quan, những giá trị văn hóa cổ truyền ít nhiều bị lệch lạc.

Tôi đã có nhiều năm nghiên cứu, sưu tầm văn hóa một số dân tộc ở Tây Bắc, có nhiều dịp đến với các bản mường Tây Bắc, đặc biệt là ở Mường Lò - Yên Bái, nơi được coi là đất tổ của người Thái Đen Tây Bắc, nên mỗi khi có dịp đến một bản mường nào cũng luôn tự đặt một câu hỏi: Chúng ta làm như vậy đã đúng chưa? Có thể làm tốt hơn không? Làm thế nào để có hiệu quả cao nhất?...
Ngôi nhà bạc tỷ này là của dân tộc nào?
Riêng ở Mường Lò, một trong những điểm đến trong những tua du lịch về nguồn, đã có rất nhiều cố gắng trong việc bảo tồn và phát triển vốn văn hóa dân tộc. Cả 7 xã phường của thị xã Nghĩa Lộ đều có nhà văn hóa, có các đội văn nghệ thông thạo các điệu xòe và khắp Thái… Nhưng nếu đến tất cả các nhà văn hóa, người ta cứ thấy thiếu một cái gì đặc trưng để có thể phân biệt với nhà sàn của đồng bào Tày, Mường, Khơ Mú… Đó chính là thiếu các “khau cút” trên đầu hồi các nhà sàn và các hoa văn, họa tiết trang trí nhà cửa.

Từ bao đời, các thế hệ người Thái Đen Tây Bắc đều coi biểu tượng “khau cút” gồm hai thanh gỗ đóng chéo nhau, trên đó trang trí nhiều hoa văn, họa tiết như một trong những nét đẹp văn hóa của cha ông truyền lại, nó không chỉ làm cho ngôi nhà thêm đẹp, chắn gió cho mái tranh nơi đầu hồi nhà, mà còn ẩn chứa những ý nghĩa nhân sinh cao đẹp. Vậy mà bây giờ đi khắp vùng Mường Lò chỉ có nhà ông mo Phong ở bản Cại, xã Hạnh Sơn, huyện Văn Chấn là có biểu tượng “khau cút”…

Tôi được dự bữa cơm thân mật và giao lưu văn hóa ở nhà sàn văn hóa của xã Nghĩa An, thị xã Nghĩa Lộ; có đủ các món ăn dân tộc, có “khắp mơi lảu” - tức là hát mời rượu, một điệu hát đầy tình mến khách của người Thái Tây Bắc, có giao lưu văn nghệ, có múa xòe… Vậy mà khi chia tay, tôi không khỏi day dứt, băn khoăn.

Khi ô tô dừng bánh trước sân, các cô gái Thái trẻ trung, xinh đẹp trong trang phục truyền thống như những bông hoa rừng ra tận nơi đón khách. Các em đẹp quá, cái đẹp nhuần nhị như ánh ban mai khiến du khách có cảm giác thanh thản trong lòng. Bữa ăn với đủ các đặc sản như xôi ngũ sắc, rau rừng, cá nướng, cá xôi, măng rừng, thịt trâu sấy…rất lạ miệng và ngon. Nhưng khi các em cất tiếng hát mời rượu: “Đừng sợ say, đây tay ngà, chén em dâng đầy…”bằng tiếng phổ thông, tôi chợt giật mình. Bài hát ấy hay lắm, nhưng không phải là bài hát mời rượu của người Thái, mà của nhạc sĩ Thanh Bình phổ thơ của Vũ Quý.

Những cô gái Thái múa chào mừng khách du lịch
Trong khi người Thái có những bài hát mời rượu rất hay. Các cô gái ép khách uống đến mức thật khó chối từ, có người đã say. Tôi cứ băn khoăn tự hỏi, có nhất thiết phải ép khách uống như thế không và thông cảm với những người muốn lên Tây Bắc nhưng lại sợ bị ép rượu. Còn khi tiếp xúc với những người Thái cao tuổi, các cụ cho biết: “Ngày trước, chúng tôi uống rượu lịch sự lắm, ai say làm điều không phải sẽ bị bản mường phạt nặng. Người Thái có câu: “Trốn rượu không ai phạt…”.

Khi cuộc rượu tàn, chủ và khách đều ngấm men, mâm bát được dọn nhanh, nhường chỗ cho các điệu xòe. Chủ và khách cùng nồng say trong điệu xòe vòng sôi nổi, rồi các cô gái Thái trình diễn những điệu xòe truyền thống. Tăng âm, loa đài được mở hết cỡ, tiếng nhạc thúc giục, các cô gái cũng nhấc chân cao hơn, hông lắc mạnh hơn, nhà sàn cũng rung rinh cùng bước vũ. Những người am hiểu văn hóa Thái chỉ còn biết lắc đầu tiếc nuối, bởi nói tới xòe Thái Tây Bắc, ngoài sự sôi nổi của các điệu xòe vòng, thì du khách trong và ngoài nước đều thực sự khâm phục sự tinh tế, uyển chuyển trong từng bước vũ của các bài xòe.

Mỗi vùng âm nhạc làm nền cũng khác nhau, ở Quỳnh Nhai - Sơn La, các điệu xòe rộn ràng thướt tha trong nhịp đàn tính; ở Mường Lò, khèn, pí… lại là nhạc cụ chủ đạo... Còn bây giờ, các em múa những điệu dân vũ của dân tộc mình mà mang bóng dáng các điệu múa hiện đại trên sân khấu. Nhân phút giải lao, khi mời mấy cô gái ra sân chụp ảnh, tôi tò mò hỏi các cô ý nghĩa của hàng cúc bạc hình bướm trên áo cỏm, các cô gái nhìn nhau lắc đầu. Khi tôi nói sơ qua ý nghĩa âm dương và quy định con gái chưa chồng, cúc phải mang số hàng lẻ, con gái có chồng cúc mang hàng chẵn của người Thái Đen, các cô đều nói chưa được nghe ai nói bao giờ(!)

Phút chia tay, các cô gái cầm míc ngọng nghịu hát câu quan họ: “Người ơi, người ở đừng về…” khiến lòng tôi chạnh buồn nao nao tự hỏi: “Sao các cô không hát bài của dân tộc mình?”. Tôi không phải là người Thái mà cũng còn biết mấy câu hát chia tay của người Thái: Đã đến chơi sao không ở lại thăm/ Đến rồi em muốn ở lại luôn cùng bầu bạn/ Thương nhau chưa được nửa ngày trò chuyện/ Như của không mua không bền chặt mãi/ Không ở được mong ra về gặp điều tốt lành/ Như ve kêu mãi không bao giờ đau ốm/ Cất bước qua rừng, qua núi vững vàng…”.

Ra về, chúng tôi ai cũng như lây niềm vui hồn nhiên của các cô gái Thái. Khung cảnh thanh bình nên thơ quá, các cô gái Thái trong sáng và nhiệt tình quá, văn hóa Thái có nhiều nét độc đáo và đặc sắc quá. Nhưng sao chưa có những người am hiểu về hoạt động du lịch với một tầm nhìn xa trông rộng, chưa có những người am hiểu và tâm huyết với văn hóa Thái, chỉ bảo cho các cô gái những nét đẹp đáng tự hào của văn hóa dân tộc mình và phải làm như thế nào để bảo tồn và phát huy những giá trị văn hóa, ngày càng thu hút được nhiều du khách.

Theo QĐND